Hoa Trong Kẽ Đá

Những hạt nắng được ông mặt trời tung ra nhảy múa lấp lánh cùng với những hạt sương long lanh ban mai làm không khí miền sơn cước ấm dần lên. Những chú chim thi nhau ríu rít trên cành chào đón ánh bình minh đang dần ló rạng. Nhẹ nhàng, hạt nắng lách mình qua kẽ lá, chiếu vào những tảng đá mang đầy màu rêu phong của thời gian. Khoan khoái dạo chơi để thưởng thức cái cảm giác se lạnh của sáng sớm để tìm cho mình chút thi vị ít có dịp gặp, tôi chợt nhận thấy một bông hoa vàng rực đang nép mình sau những tảng đá dưới tán cây. Thích thú, tôi chạy lại gần hơn để được tận mắt chiêm ngưỡng một vẻ đẹp tinh khiết hiếm có của tạo hóa. Nghiêng mình về phía mặt trời, khẽ khàng, bông hoa khiêm tốn đón nhận những hạt nắng ít ỏi, hiếm có của buổi bình minh. Phải nói là hiếm có vì chỉ có sáng sớm ánh nắng mặt trời mới có thể lướt nhẹ qua bông hoa chút xíu để rồi mải mê với công việc thường ngày của mình. Nhưng chừng đó “ân ban” của ông mặt trời cũng đủ để bông hoa tỏa hương khoe sắc cho người. Mà không biết có phải cho người hay không nữa, bởi vì chắc suốt đời sẽ không ai nhìn thấy nó; vì nơi nó sống chẳng thuận lợi một chút nào.

Với một chút rễ mỏng manh, bông hoa bám chặt vào kẽ đá, hút những chất dinh dưỡng hiếm hoi mà tạo hóa ban tặng. Lạ thật, làm sao nó có thể sống nổi dưới một môi trường khắc nghiệt đến vậy? Thiếu chất dinh dưỡng từ đất, thiếu nguồn ánh sáng từ mặt trời, nó vẫn tồn tại và phát triển để hiến dâng cho đời tất cả. Và chắc có lẽ suốt đời không mấy người đủ tinh tế để nhìn thấy nó tỏa hương khoe sắc nơi này.

Âm thầm, nó hiến dâng cả cuộc đời nơi kẽ đá chật chội, tối tăm này.

Kiên nhẫn, nó hấp thu từng chút chất tinh túy của trời đất để phát triển như bao bông hoa khác. Vậy đó, cho dù hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu đi chăng nữa thì nó vẫn chắt lọc tất cả để tạo nên những nét tươi thắm và tinh khiết mang đậm phẩm chất của một bông hoa nơi kẽ đá.

Lòng man mác buồn, xen lẫn chút nuối tiếc cho những mảnh đời bất hạnh bị nhiễm HIV nơi bệnh viện Nhân Ái khi tôi được nghe các sơ trong cộng đoàn Mai Linh kể về cuộc đời của họ. Lang thang dọc theo con đường dẫn vào khu dành cho các bệnh nhân, tôi bỗng liên tưởng về cuộc đời của quý sơ đang hằng ngày phục vụ trong bệnh viện nơi đây. Bông hoa phải chấp nhận với nơi mà tạo hóa sắp đặt nhưng các sơ lại tự nguyện từ bỏ tất cả, chấp nhận “nép mình vào kẽ đá” để âm thầm, lặng lẽ chăm sóc những bệnh nhân nơi đây. Năm thì mười họa mới có người nhìn thấy bông hoa, huống hồ chi là chiêm ngưỡng nó. Các sơ cũng vậy; có mấy ai biết đến bệnh viện Nhân Ái này nên những công lao, đóng góp của các sơ làm sao mọi người có thể ghi nhận hết được.

Nếu như bông hoa đang kiên nhẫn hút từng chút từng chút chất dinh dưỡng từ kẽ đá thì các sơ cũng đang từng ngày miệt mài chăm sóc những bệnh nhân và can đảm chống chọi với môi trường làm việc đầy khắc nghiệt nơi đây. Các sơ không chỉ làm bạn với các bệnh nhân mà con là “bạn” với những con vi khuẩn, vi trùng của họ. Nguy cơ lây nhiễm sẽ rất cao nếu như các sơ không đủ sức chống chọi và đề kháng. Các sơ thường bị lây ghẻ từ những bệnh nhân vì hằng ngày phải tắm và rửa vết thương cho họ. Và đã không biết bao nhiêu lần các sơ phải chứng kiến tận mắt cái chết vật vã, đau đớn của các bệnh nhân HIV. Phải can đảm lắm các sơ mới kiên trì bám trụ ở đây trong bao nhiêu năm qua. Vậy nguồn sức mạnh ở đâu mà các sơ có thể phục vụ các bệnh nhân hết mình như vậy? Hòn đá phải chấp nhận số phận nghiệt ngã là suốt đời phải bám víu vào kẽ đá để tồn tại và phát triển. Nhưng các sơ có bị hoàn cành bắt buộc như bông hoa kia không?

Không! Các sơ có quyền lựa chọn cho mình một con đường riêng. Các sơ có quyền thay đổi số phận. Vậy bởi đâu mà các sơ sẵn sàng từ bỏ quyền ấy để “nép mình nơi kẽ đá” như thế. Vâng! Đó chính là tình yêu Đức Kitô. Tình yêu ấy là gì, có sức mạnh như thế nào mà các sơ có động lực để dấn thân cách mạnh mẽ, liên lỉ, âm thầm như thế? Chỉ có các sơ mới cảm nhận được một cách sâu sắc nhất vì các sơ đã nếm trải cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc đến tột cùng trong giây phút tìm gặp được Tình Yêu ấy.

Tôi chỉ mới được nghe kể về những công việc thường ngày của các sơ nên chưa hiểu hết được những khó khăn, vất vả, áp lực mà các sơ đang phải chịu. Nhưng chừng đó cũng đủ để tôi cảm phục các sơ biết bao. Khát vọng vươn lên của bông hoa đã làm tôi liên tưởng đến những đức tính kiên nhẫn, khiêm tốn của các sơ. Càng khâm phục sư chắt chiu của bông hoa bao nhiêu, tôi càng trân trọng những công lao đóng góp của các sơ bấy nhiêu. Càng khâm phục sự bền bỉ của bông hoa bao nhiêu, tôi càng biết ơn những hi sinh thầm lặng của các sơ bấy nhiêu. Bông hoa lặng lẽ, tỏa hương khoe sắc cho đời, các sơ âm thầm hiến dâng cả đời mình để phục vụ, phục vụ và phục vụ. Như Giêsu đã tự nguyện trở thành tấm bánh, chịu nát tan để nuôi dưỡng linh hồn con người, các sơ cũng tự nguyện trở thành bông hoa tỏa hương thơm ngát để xoa dịu những nỗi đau về thể xác và tinh thần của những bệnh nhân nơi đây. Như Giêsu đã chấp nhận con đường thập giá để bước đi, các sơ cũng chấp nhận con đường chông gai để dấn bước theo Ngài và kéo những linh hồn cô độc, đau khổ trở về bên Chúa. Như Giêsu đã hiến dâng thân mình làm của lễ tinh tuyền, thánh thiện thì các sơ cũng đã hiến dâng thân mình thành của lễ đơn sơ, chân thành làm đẹp lòng Thiên Chúa. Vậy đó, các sơ đã, đang và sẽ tiến dâng hi lễ thập giá lên Thiên Chúa như Giêsu đã làm như xưa. Chẳng một của lễ nào trên đời này có thể sánh với một của lễ cao cả và ý nghĩa như thế.

Nếu các bạn chưa thấy hay nghi ngờ những điều này, hãy đến bệnh viện Nhân Ái để chứng kiến tận mắt những công việc thường ngày của các sơ và cảm nghiệm những hi sinh, vất vả mà các sơ đang phải chấp nhận. Một cách thiết thực hơn, các bạn hãy mạnh dạn bước theo con đường tận hiến mà các sơ đang đi để cảm nếm “mùi vị” ngọt ngào của tình yêu nơi Đức Kitô. Chỉ khi tìm gặp được Đức Kitô bạn mới nhận thấy không một tình yêu nào trên thế gian này có thể sánh bằng tình yêu mà Ngài đã hiến dâng trọn vẹn cho tôi, cho bạn và cho nhân loại này.

 

Nguyễn Đông