Lòng Vui Như Mở Hội

“Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đa-vít, Người là Đấng Ki-tô Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ”

Angels.jpg

 

Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi có thể quên được những gì diễn ra vào đêm hôm ấy. Tôi cùng một số người bạn đang ở giữa đồng để canh giữ đàn súc vật. Trời đêm vắng ngắt, gió thổi se se. Không gian tĩnh mịch đến lạ thường. Cái phận làm công làm thuê này đã gắn chặt cuộc đời tôi với những điều như thế. Khi người ta đang say giấc ngủ, tôi còn phải làm việc. Khi người ta được êm ấm trong nhà, tôi còn phải lây lất nơi đây. Nghĩ lại phận mình cũng tối đen như màn đêm đang bao phủ, tương lai chẳng có gì đáng để nghĩ tới, tôi đành chôn vùi cuộc sống của mình với những gì đang có nơi đây, bên đàn gia súc, nơi bãi cỏ còn đọng hơi sương, nơi túp lều siêu vẹo tạm che mưa che nắng.

Bỗng dưng, có một sự lạ xảy đến. Tôi kinh hoàng bạt vía bởi một luồng ánh sáng huy hoàng giữa không trung. Không phải mặt trăng, cũng không phải mặt trời. Là cái gì đó mà tôi chưa từng được chứng kiến. Ánh sáng ấy tiến gần đến tôi hơn. Tôi ngã quỵ xuống đất và cứ ngỡ mình sắp lìa đời. Bất chợt, có một tiếng nói vang lên làm tôi thức tỉnh. Giọng nói ấy cũng rất lạ. Nó êm đềm nhưng mạnh mẽ vô cùng. Từng lời phát ra như luồng gió nhẹ du dương và cực kỳ ấm áp, đi vào đầu tôi, len vào tim tôi. Tôi không nghĩ là mình còn ở dưới trái đất.

“Anh em đừng sợ”

Rồi tiếng nói ấy tiếp tục ngân vang. Tuy còn chút ngỡ ngàng, nhưng tôi nghe không sót một từ nào phát ra.

“Tin mừng trọng đại”
 “Hôm nay”
“Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em”
“Một trẻ sơ sinh bọc tã”
“Nằm trong máng cỏ”

Khi tôi chưa kịp hoàn hồn thì cả đất trời bỗng dưng thay đổi. Một dòng nhạc thần thánh nào đó cất vang lên, nghe như cả vũ trụ cùng hát xướng. Khúc nhạc ấy quá đỗi thanh cao, ngọt ngào không sao tả nỗi. Từng lời từng lời một như cuốn lấy tim tôi, quyện vào người tôi như thể muốn đưa tôi lên tận cõi trời. Tôi chưa bao giờ nghe thấy một làn điệu nào trong vắt đến như thế. Bầu trời đêm như tan biến, cỏ cây cũng cùng nhau nhảy múa, làn sương đưa lắc theo tiếng hát ru êm. Rồi bỗng dưng, mọi cái bỗng im bặt. Tôi trở về với thực tại và thấy mọi sự chung quanh chẳng có gì thay đổi. Tôi thở dài rồi định bụng kiếm một nơi nào đó ngả lưng nghỉ một chút. Chắc chỉ là cơn mơ mà thôi!

Thế nhưng, những người bạn nghèo của tôi cứ xì xào với nhau, họ nói với nhau về những gì vừa thấy, hệt như những gì tôi vừa trải nghiệm. Lạ lùng thay! Chẳng phải mơ sao? Là thật à? Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, những lời ấy sao có chút mâu thuẫn. “Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em”, nghĩa là cho mình sao? Đấng Ki-tô Đức Chúa cao cả thế, lại để tâm đến mình sao, những con người sống nay mai kia, tương lai bất định, bị đối xử còn thua cả loài vậy? Còn nữa, Đấng ấy sinh ra ở gần đây mà lại nằm trong máng cỏ. Máng cỏ chẳng phải là cái dành cho loài thú vậy sao? Hai hình ảnh “Đấng Cứu Thế” và “máng cỏ” sao mà đối nghịch với nhau quá. Nhưng thôi, dẫu sao thì thành vua Đavit cũng không xa đây bao nhiêu, ta cứ thử đến đó xem sao. Thử tìm xem có em bé nào vừa được sinh ra, đang còn quấn tả và được đặt trong máng cỏ súc vật không!

Nghĩ thế, chúng tôi vội vã lên đường. Lòng ngổn ngang bao cảm xúc, vừa hồi hộp, vừa lo, vừa vui, nhưng quan trọng nhất là muốn nhìn thấy em bé Đấng Cứu Thế ấy trông như thế nào. Loay hoay mãi, rốt cuộc chúng tôi cũng tìm đến nơi. Kìa, có đôi vợ chồng trẻ đang chan chứa niềm hạnh phúc vì đứa con mới chào đời. Hỏi ra mới biết, ngày giờ mà em bé được sinh ra đúng ngay vào lúc chúng tôi thấy luồng sáng kỳ lạ bao phủ lấy mình và nghe được tiếng hát du dương cất lên. Mọi sự diễn ra đúng hệt như những gì chúng tôi được tuyên báo.

Tôi lặng người quỳ gối. Nhìn em bé đang ngọ ngậy, nhíu mắt ngủ mơ mà thấy nghẹn ngào chẳng thể thốt nên lời. Bao cảm xúc đan xen lẫn lộn. Một niềm hạnh phúc như chực trào ở khoé mắt. Tôi tin vào những gì được thấy được nghe. Tôi tin rằng em bé này là Đấng Cứu Thế mà Thiên Chúa sai đến trong trần gian. Nhưng tôi không hiểu vì sao Ngài lại được sinh ra trong hoàn cảnh như thế này. Tôi không hiểu vì sao Ngài lại sinh ra “cho tôi”. Tôi không hiểu vì sao Chúa lại mặc khải cho tôi biết và dẫn đường tôi đến đây, để tôi được trở thành một trong những người đầu tiên nhìn thấy dung nhan của Ngài. Tôi có là gì đâu chứ! Thế gian này còn có bao nhiêu người cao sang hơn tôi, giàu có hơn tôi, quyền quý hơn tôi. Một kẻ chăn súc vật như tôi mà cũng được ban cho phần thưởng cao quý này sao? Tôi không tin vào mắt mình. Tôi đưa đôi bàn tay xơ cứng dãi dầu nắng sương chạm vào em. Một cảm xúc rất lạ hệt như một luồng điện lan toả khắp người. Tôi tự nhủ với mình: thế là đã mãn nguyện rồi, giờ có chết đi, tôi cũng không còn gì để nuối tiếc.

Trở về lều, tôi vẫn còn cứ ngỡ như mình còn trong cơn mơ. Biết nói sao đây nhỉ! Bóng tối của cuộc đời tôi đã bị một ánh sáng đêm nay xé tan rồi. Tương lai của tôi không còn là một cõi bất định đáng ghê sợ nữa. Tôi cất cao lời hát. Hát bằng cả con tim mình. Hát cho một ngày mới vừa lên. Hát cho ánh ban mai vừa tỉnh giấc. Hát cho cả vũ trụ biết chuyện gì đã xảy ra với tôi đêm qua. Hát để diễn tả niềm hạnh phúc vì biết mình được yêu, được nhớ, không phải bởi một con người tầm thường nào đó giữa nhân gian, nhưng là bởi Chúa Tể của cả vũ hoàn. Tôi thấy mình nằm gọn trong vòng tay Ngài, ấm áp và bình yêu không sao tả xiết.

 
“Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho người thiện tâm”

 

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ,
dongten.net